Nhịn cả tuần mới đủ tinh trùng lắp đầy cái miệng hư của em ghệ 2k3

Thư gật, “Dạ, anh đi cẩn thận,” nhưng khi cửa đóng, cô ôm ngực thở dài, “Mình phải cẩn thận hơn, không để anh biết.”
Trưa tại công ty Hoàng, không khí phòng họp ngột ngạt với tiếng máy chiếu rè rè và giọng thuyết trình đều đều của đồng nghiệp. Hoàng bước ra từ phòng tắm, tóc ướt bết xuống trán, áo sơ mi trắng cài lệch một nút, anh tiến tới ôm Thư từ sau, giọng trầm: “Vợ, tối qua em mơ gì, ú ớ suốt đêm vậy, không khỏe hả?” Thư giật mình, lảng tránh ánh mắt anh, “Dạ gặp ác mộng thôi chồng ơi” nhưng tay cô dưới áo run nhẹ, lòng lo: “Anh để ý mình quá, anh nghi gì rồi sao.” Hoàng nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua, “Ừ, em nghỉ đi, anh đi làm, trưa anh về sớm,” rồi anh xách cặp, bước ra cửa. Anh đứng dậy, xin nghỉ họp, lòng rối như cơn gió cuốn ngoài trời, “Thư có chuyện giấu mình thật rồi, Nam liên quan gì đây? Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”
Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Hoàng lái xe đến góc phố vắng, gió lạnh thổi qua làm áo anh phất phơ, anh gọi Nam: “Nam, mày gặp tao ngay, tao cần nói chuyện.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, cười khẩy: “Hoàng, mày nghi tao với Thư hả, mày hỏi vợ mày đi.” Hoàng nắm cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày làm gì Thư, tao không để yên đâu,” giọng anh