Lút cán cùng chị hàng xóm xăm trổ chưa chồng

Diệu Phương giật nẩy người, la lên một tiếng « ái» rồi sụm chân như muốn xỉu. Bài học « Yêu » thay cho bài Anh văn đã bắt đầu. Cứ sau mỗi giờ học, cô gái tàn tật lại có vẻ yêu đời hơn, mắt sáng môi hồng hơn. Người đàn ông đang quỳ gối dưới chân giường úp mặt vào giữa hai đùi Thanh mà hôn say đắm… không ai khác hơn là thầy Lãm ! » Gương mẫu ở trường thôi, chứ về nhà thì bé Phương bê bối có hạng. Không chỉ bú, Lãm còn đút một ngón tay vào thám hiểm lớp thịt da nóng hổi bên trong âm hộ, như thể muốn vuốt ve màng trinh… Thanh tê tái, quằn quại, muốn xỉu. Bàn tay kẻ kia tự do tiến vào mò mẫm, ngọ nguậy, vuốt ve cái mu nhô cao đầy lông tơ… rồi đút cả một ngón tay si tình vào bên trong khe trinh còn ẩm ướt nước tiểu. Bảy mươi sáu kí lô của thân hình một thước bảy mươi lăm của chàng tông thẳng vào cửa. »
« … đừng làm như thế… ở đây ! là chiếc áo lót nhỏ xíu màu hồng mà sáng nay cô bé đã dấu kỹ dưới nệm ghế ! Mười phút sau, yên ổn cái đói rồi Phương mới nhớ đến sự căng thẳng của một ngày không được đi tiểu. Dãy dụa. Thôi chết rồi ! Nàng kiếm được hợp đồng thêu máy gia công tại nhà, ngoài ra còn học thêm Anh văn, dự trù xin thêm việc dịch thuật sách mà ông giáo Thịnh bạn mẹ Phương có lần đã giới thiệu.