Liệt dương vì em đồng nghiệp trẻ đẹp quá dâm

Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang lên đều đặn, như nhịp đếm ngược đến một cuộc đối chất không thể tránh khỏi. Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “ầm” vang lên làm cốc nước sóng sánh, “Thư, anh thấy tin nhắn từ Nam, em nói đi, chuyện gì giữa em với nó?” Nước mắt Thư trào ra, cô bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh, em sai rồi, nhưng không như anh nghĩ đâu.” Hoàng nghiêng người, mắt hằn tia máu, ” Không như anh nghĩ là sao? Nam đứng trong hẻm, nhìn mảnh USB vỡ dưới chân, cười lạnh: “Rượu mời không muốn, muốn rượu phạt hả con đĩ ” Anh ta búng tàn thuốc, ánh mắt sắc như dao cắt qua bóng tối, “Hoàng, mày bảo vệ được bao lâu?” Bóng tối lên ngôi, che phủ sự thật chưa phơi bày hoàn toàn.