Bạo hành em đồng nghiệp cùng công ty bằng 7749 thế lạ kỳ

Thư dừng lại, cách hắn vài mét, đôi tay siết chặt tay cầm xe nôi, giọng cứng nhưng run run: “Anh Nam, anh muốn gì? Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ. Bây giờ, ngồi đây, chỉ nghĩ lại thôi mà lồn cô đã nóng ran, một dòng nước ấm âm ỉ rỉ ra, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, làm cô giật mình co chân chặt hơn, “Sao mình vẫn ám ảnh vậy? Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Mình điên rồi sao?” Hình ảnh Thư nằm trên bàn khám, quần lót tụt xuống, lồn ướt át dưới tay Nam hiện lên, và cặc anh bất giác cứng lại trong quần, “Không được, anh phải bảo vệ em,” nhưng cảm giác kích thích lạ lùng ấy không tan đi. Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Dưới ánh đèn đường lập lòe, Nam ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu ôm lấy thân hình cao gầy, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, từng làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh.