Bắn tinh tràn bụng bà mẹ kế da trắng nõn

Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”
Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Lòng anh như gió lạnh cuối ngày, bất an không yên. Tối đến, góc phố vắng gần công viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lập lòe trên vỉa hè ẩm ướt. Lòng anh như gió lạnh cuối ngày, bất an không yên. Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình? Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững? Anh lấy điện thoại, nhắn bạn thân – Tuấn, làm IT: “Tuấn, mày kiểm tra giúp tao số điện thoại này, bác sĩ phụ khoa, tao nghi có gì đó.” Tuấn trả lời ngay: “OK, để tao tra, mày nghi vợ hả, từ từ tìm hiểu kẻo nhầm.” Hoàng siết tay, “Tao không muốn nghi Thư, nhưng tao phải rõ, cảm ơn mày.”
Chưa đầy một tiếng, Tuấn gọi lại, giọng ngập ngừng: “Hoàng, số này không có gì lạ, nhưng tao thấy tin nhắn cũ từ số đó tới vợ mày, nội dung bị xóa, chỉ còn thời gian gửi, mấy ngày trước thôi.” Hoàng lạnh người, tay siết chặt điện thoại, “Cảm ơn, tao tự xử lý,” rồi cúp máy. Hoàng bước ra từ phòng tắm, tóc ướt bết xuống trán, áo sơ mi trắng cài lệch một nút, anh tiến tới ôm Thư từ sau, giọng trầm: “Vợ, tối qua em mơ gì, ú ớ suốt đêm vậy, không khỏe hả?” Thư giật